Giải bí mật điều trị "hóa hổ" của Vua Lý



 [tintuc]- Sử sách thường nhắc đến danh y Tuệ Tĩnh (thế kỷ XIV, đời Trần) như là người đầu tiên dùng thuốc Nam trị bệnh cho người Nam với phương châm "Nam dược trị Nam nhân". Thế nhưng, trước Tuệ Tĩnh gần 300 năm, Thiền sư  Nguyễn Minh Không (1066 - 1141) mới là người đầu tiên thực hiện điều này. 

Chuyện này, sách Đại Việt sử ký toàn thư có đề cập đến một cách sơ lược như sau: "Vua bị bệnh nặng, điều trị thuốc không khỏi. Nhà sư Minh Không điều trị khỏi, phong làm Quốc sư..." (theo Đại Việt sử ký toàn thư -  tập 1, trang 475). Theo tục truyền thì mình mẩy nhà vua mọc đầy lông lá như hổ, không thầy thuốc nào trị khỏi. Triều đình sai sứ giả đi khắp dân gian, tìm người tài giỏi về trị bệnh cho vua. Đến vùng Ninh Bình thì có nhà sư Minh Không nhận điều trị. 

Đức thánh Nguyễn Minh Không

Trước hết chúng ta thử tìm hiểu xem, vua Lý Thần Tông mắc bệnh gì mà bỗng nhiên lông lá mọc đầy người như hổ?

Đó chính là căn bệnh rậm lông, tên khoa học là Hypetrichose, thuộc dạng dị loạn: Bỗng nhiên ngứa ngáy rồi lông mọc khắp người, càng ngứa càng gãi thì lông lại càng mọc nhiều, đây là một căn bệnh rất hiếm gặp và khó điều trị.

Chính căn bệnh này gây tâm lý bực bội, khó chịu, bẳn gắt khiến nhà vua hay quát tháo, mà sử ghi là "Tiếng như hổ gầm". Bệnh lạ thì cách trị cũng lạ. Tương truyền  Nguyễn Minh Không đun một vạc dầu sôi, bỏ vào đấy 100 cái kim và bảo có ai dùng tay không mà lấy được kim trong chảo không? Mọi người đều lắc đầu, lè lưỡi. Nguyễn Minh Không thò tay vào chảo, lấy ra đủ 100 chiếc kim dễ dàng. Ông dùng kim này châm cứu và dùng gáo múc dầu sôi dội cho vua. Dội đến đâu lông lá rụng hết đến đấy. 

Từ truyền thuyết về cách trị bệnh kỳ lạ này, chúng ta có thể rút ra hai điều sự thật: Một là, Nguyễn Minh Không đã dùng kim châm cứu vào các huyệt để trị bệnh. 100 chiếc kim nhúng trong vạc dầu, thật ra là 100 chiếc kim châm cứu, được nhúng vào chảo nước sôi để sát trùng mà thôi. Hai là, Nguyễn Minh Không đã dùng một chảo lớn hoặc là một cái vạc, sắc các loại thuốc, rồi dùng nước sắc này dội lên mình nhà vua. Tất nhiên là phải dội  nhiều lần thì bệnh mới khỏi, chứ không phải một lần mà đã khỏi được.

Vậy thì, Nguyễn Minh Không đã dùng những loại thuốc gì để trị bệnh cho vua? 

Chúng ta biết rằng ở tại khu núi chùa Bái Đính 
(chùa Bái Đính tôi nói ở đây là chùa Bái Đính cổ có tuổi hàng ngàn năm chùa là 2 động thiên tạo hết sức kỳ bí một tả, một hữu, một sáng, một tối,một âm,một dương, một thờ phật, một thờ mẫu, bên âm thờ mẫu kết thúc bằng một giếng nước trong vắt, bên dương thờ phật kết thúc bằng một khoảng trời đường dẫn tới một thung lũng có tên là Thung Thuốc. Chứ không phải ngôi chùa bê tông mới cóng. Đấy chỉ là chùa Bái Đính giả được xây dựng trên đồi Ba Rau (ba ông đồ rau)).
một lần lương Y Phạm Ngọc tới đây, nhìn cảnh chí đã tôn tạo làm mới, trong lòng hoài cổ mà có thơ rằng :
                                     
Ta về tìm Bái Đính xưa
Bước mòn đá xếp - cỏ thưa lối thiền
Rừng xanh,xanh đến bình yên
nắng vương hạt nắng ấm miền đất thiêng
Mềm êm nền đất động tiên
Nhìn ra thung thuốc lòng riêng bồi hồi
Mây ngàn nha nhẩn buông nôi
Đưa hồn lữ khách qua đồi …tìm xưa.

                                         (Phạm Ngọc  -  núi chùa Bái Đính 07)

 Nguyễn Minh Không  có cả một vườn Sinh Dược (vườn thuốc sống,  nay thuộc thôn Sinh Dược, xã Gia Sinh, Gia Viễn, Ninh Bình). 

Đó là các loại thuốc Nam, thu hái xong là dùng tươi (hoặc là phơi khô rồi dùng). Chính nhờ vườn Sinh Dược này, thiền sư Nguyễn Minh Không đã điều trị được nhiều bệnh cho người dân quanh vùng và trở thành danh y. Tiếng tăm của ông đã vang đến tận Kinh thành. Vì thế mới có câu hát đồng dao: "Tập tầm vông, có ông Nguyễn Minh Không, trị bệnh cho vua khỏi hoá. Tập tầm vá, muốn trị bệnh cho vua khỏi hoá, phải đón Nguyễn Minh Không"... 

Tất nhiên là trước khi đến Kinh thành trị bệnh cho vua Lý Thần Tông, ông đã được nghe miêu tả kể bệnh của vua nên đã mang theo từ vườn Sinh Dược của mình  những loại thảo dược có tác dụng trị bệnh ngoài da mà ngài quen dùng. Đến kinh thành, ông cho bắc một chiếc chảo lớn, sắc các loại cây lá này, dùng nước tắm cho vua để trị bệnh. Chính những cây thuốc Nam trong vườn Sinh Dược ở chùa Bái Đính đã trị khỏi bệnh cho vua Lý Thần Tông (hiện nay ở vùng núi đá vôi ninh bình vẫn còn rất nhiều thảo dược quý), chứ không phải là vạc dầu sôi hay một phép trị bệnh thần kỳ nào cả. 

Có lẽ do vua Lý Thần Tông bị bệnh nặng đã lâu ngày nên thể trạng đã quá yếu nên sau khi được điều trị khỏi bệnh, ông chỉ sống thêm được 2 năm 6 tháng. Nhà vua đã qua đời vào tháng 9/1138, chỉ hưởng dương thế 23 tuổi (1116  - 1138), ở ngôi được 11 năm.

Lương Y :  Phạm Ngọc
đông y Ninh Bình[/tintuc]